Trung thu và nỗi nhớ

PHẠM TUẤN VŨ

Trung thu năm nay lại về. Vậy là mỗi gia đình lại có dịp đoàn tụ, được quây quần bên bữa tiệc nhỏ đầm ấm, vui vầy. Và các em nhỏ lại được tha hồ vui đón tết Trung thu với chiếc đèn ông sao lấp lánh và những món quà bánh yêu thích. Nhìn không khí rộn rã của ngày rằm tháng Tám, sao nghe lòng nhớ nhà biết bao, nhớ những trung thu của tuổi thơ, những đêm rằm theo đội lân đi khắp đầu làng cuối xóm, nhớ những đêm trăng sáng lung linh trong ký ức của những ngày tháng êm đềm bên ba má, dưới bóng trăng mát rượi quê nhà…

Nhớ sao những mùa trăng của tuổi thơ. Có những hôm học về chưa kịp thay quần áo, bỏ cả bữa cơm chiều, theo đám bạn chạy ra đầu xóm tập múa lân. Tiếng trống “cắc tùng tùng” nghe trong lòng rộn rã. Bước chân theo nhịp trống rã rời và mồ hôi cả người ướt đẫm, vậy mà vẫn nghe háo hức bao niềm vui. Con lân của một thời nghèo khó đơn sơ, không thật lộng lẫy như bây giờ. Vậy mà không hiểu sao, ngày ấy con lân là cả một ước mơ của những đứa trẻ đầu trần chân đất trong xóm. Và đêm Trung thu cầm đuốc lá dừa xèo xèo cháy, reo hò theo lân đi khắp đường làng là niềm vui ai cũng mong chờ.

Ngày nhỏ, mỗi khi Trung thu về, ba vẫn thường hay nói, một thời chiến tranh và nghèo khổ, tuổi thơ ba không có những đêm trăng rằm, đến bây giờ nhà mình vẫn còn khó khăn, các con cũng chưa có được một mùa Trung thu đàng hoàng. Thương con thua thiệt, ba lại ra hè chẻ tre, làm lồng đèn. Chiếc nan tre ba xếp ngay ngắn, giấy kiếng xanh, đỏ ba dán kỹ càng, cái cán để xách đèn ba chọn cành trúc thật đẹp. Chiếc đèn ông sao của tuổi thơ đơn sơ như thế, nhưng chắc rằng không có chiếc đèn lồng nào trên thế gian này đẹp hơn. Bởi trong những chiếc đèn của trung thu ngày thơ ấy, ba gói ghém từng chút yêu thương…

Nhớ sao những đêm Trung thu ngày nhỏ. Những tối thôi không theo đám bạn, bỏ lại mặt nạ, đầu lân, thôi không làm ông Địa mà chạy về nhận quà Trung thu của má. Có gì đâu những gói quà dân dã từ bàn tay má làm. Chẳng có chiếc bánh Trung thu vừa to lại vừa vàng ươm, thơm nức như bây giờ. Chỉ là khúc mía má chặt ở ngoài vườn, mấy trái chuối cuối mùa má cố để dành lại, vài cái bánh nếp và mấy cây kẹo dẻo, mà sao cứ ngon, cứ thơm cho đến tận bây giờ. Gói bánh Trung thu của má là ước ao của một thuở dại khờ, đơn sơ nhưng ngọt ngào như tình thương của má, như ký ức tuổi thơ yên bình theo những mùa trăng…

Qua những mùa trăng, tuổi thơ dần xa mất. Tết Trung thu giờ đây cũng không còn thiếu thốn như thuở nào. Vậy mà sao vẫn cứ nghe nhớ cái rộn ràng của những đêm rằm ngày xưa, cái háo hức đợi chờ con lân đi ngang qua đầu ngõ. Nhớ chiếc đèn ông sao xinh xinh của ba, nhớ những chiếc bánh thơm thảo của mẹ…